Bà con ngư dân Quảng Ngãi, nhất là những anh chàng biết lai rai chút chút, anh nào cũng chép miệng chép lưỡi nói bò bọ là “danh mồi”. Có anh khi đã ngà ngà, la đà cánh nhạn, bỗng dưng lãng mạn, đưa bò bọ vào... thơ: Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều / Không bò bọ nướng sao nhiều hương bay?
Bò bọ cùng họ với tôm, chân cẳng vạm vỡ, mình khoác áo giáp nâu láng bóng. Khi trưởng thành, con nào con nấy mập ú, tròn trùng trục, con nặng nhất có thể trên 2 kg. Sống dưới đáy biển sâu hàng trăm sải tay, chúng được ngư dân mệnh danh là “xe tăng lội nước”. Chỉ những đôi giã cào lớn, rê quét dọc ngang ở những ngư trường xa tít mù khơi mới hòng bắt được nó.
Mỗi mẻ lưới cào, nếu “duyên” lắm cũng chỉ dính khoảng vài chục “em”. Khi ấy cả tàu nhảy cẫng lên, cao hơn sóng biển, mừng như thợ rừng bắt gặp cây huê. Hiếm vậy nên chưa chắc lắm tiền đã mua được “nàng tiên” bò bọ. Thiệt đó! Nếu không có mối quan hệ thân thiết với chủ tàu, chí ít là bạn bè với thuyền viên để nhờ “xí phần” giùm thì chỉ ôm tiền đứng ngó vì bò bọ không ló ra chợ bao giờ.
|
|
Thằng em họ tôi, xưa là con mọt sách, rớt đại học, bước chân xuống thuyền được hai năm nay, kể: Ngoài biển, tranh thủ thời gian nghỉ giữa hai lần bủa giã, tụi em lựa những con bò bọ đang ngọ ngoạy đưa lên “dàn hỏa” ngay. Chu cha! Anh biết không, lửa mới bén lớp áo ngoài thôi, hương đã bay xa... mười ba hải lý. Mùi thơm lạ lùng lắm anh. Nó mằn mặn, nồng nồng, như là mùi gì đó rất xa xăm, chắc là mùi của nắng, của gió, của bọt biển lặn trong vỏ của con bò bọ. Còn thịt bò bọ, nếu anh được “phúc phận” thưởng thức, sẽ nhận ra vị mặn mà, đậm đà, ngọt ngào chẳng kém cạnh tôm hùm hay cua huỳnh đế.
Thấy tôi nuốt nước miếng ừng ực mấy phát, nó “xỏ” ngay, nói đời “thủy thủ” lủ khủ món ngon. Còn anh, đời nhà giáo tuy sạch áo nhưng thiếu cái bềnh bồng, ngồi thong dong, mở... cõi lòng ra mà ăn bò bọ.
Có lẽ vì “cảm kích” cái nuốt nước miếng của tôi mà mới hôm qua nó a lô: “Anh ơi, bò bọ. Nhớ bợ theo thẩu rượu dầm đinh lăng nghen”. Tôi xỏ áo đi ngay. Vừa tới ngõ đã nghe vỏ bò bọ cháy sém, thơm y chang như lời nó... la làng bữa trước. Vừa thấy mặt tôi, nó đã bắt nhặt rau răm. Nó đang giã muối ớt lộp cộp chợt ngẩng lên nhìn xị rượu tôi đem tới liền nhăn như... khỉ, nói trời ơi, ăn bò bọ mà anh... rỉ cho chút rượu vậy à.
Theo Trần Cao Duyên
Ihay