Tháng Tám, bước chân theo mẹ xuống chợ chuẩn bị sách vở cho năm học mới. Cảm giác lúc nào cũng vậy, cầm tập giấy trắng, những quyển sách giáo khoa mới tinh còn thơm mùi mực, lòng hồi hộp đến lạ kỳ. Háo hức nhẩm tính số ngày tới trường, miệng ê a gạo những bài tập đọc đến cả thuộc lòng. Đã chán rồi cái ngày qua ngày chơi đánh khăng, đánh đáo hay thả diều trên đê cùng lũ bạn. Chỉ muốn tới trường nghe tiếng nói thầy cô, bạn bè cùng những bài học thú vị.
Tháng Tám, là những ngày ngồi bên hiên nhà tỉ mẩn cùng chị cắt cắt dán dán những tấm nhãn vở handmade. Cả sách giáo khoa và vở viết được bọc giấy báo và dán nhãn thật ngay ngắn. Dù nét chữ có hơi xiêu vẹo một chút, cũng thích tự bản thân là làm nên cho chiếc nhãn vở xinh xắn của mình. Rồi lại nhớ những tháng ngày đi học, suốt mấy năm học tiểu học đều được cô giáo chọn đi thi vở sạch chữ đẹp cấp trường mà lòng vui quá đỗi. Lòng rộn ràng vui, miệng tủm tỉm cười khi bắt gặp một lời khen của ai đó rằng sao chữ, sách của một cậu con trai sao mà ngắn nắp, gọn gàng đến vậy. Cũng có khi lòng buồn hiu hắt, một vài người không hiểu chế nhạo rằng mình vì tiếc một vài đồng tiền lẻ mà không chịu mua những chiếc nhãn vỡ bán sẵn.
Tháng Tám, là những ngày loanh quanh trong khu vườn nhà. Sáng thức giấc chạy tót ra vườn tới cây mít dai, hết vỗ vỗ lại hít hà xem có quả nào đã chuẩn bị chín chưa, trèo lên cành cây na mắt liến thoáng tìm quả nào thật sự mở mắt hết cỡ rồi hái vào khoe mọi người. Và cả hàng ổi bố trồng cạnh ao nữa, cứ mỗi độ tháng Tám về lại “thơm lừng trứng cuốc”. Rồi bưởi, hồng, chuối… quả nào quả nấy cứ mời gọi, quyến rũ không tài nào cưỡng nỗi. Vườn nhà không chỉ có cây trái không mà rau xanh cũng ngan ngát. Cảm giác là một “nông dân thực thụ” cầm ô doa xuống cầu ao vục một bình nước đầy rồi tưới cho những luống rau thích thú biết nhường nào. Rau mồng tơi xanh mướt, rau dền lá đỏ thẫm, bông bí đang mùa ra hoa vàng tươi… từng cánh lá rung rinh như gật đầu thay lời cảm ơn tới chàng nông dân bé nhỏ, là tôi.
Tháng Tám, có những cơn mưa dai dẳng. Thương quê cứ hễ mưa là lụt, nhà cửa, ruộng đồng chìm trong biển nước. Ngày còn bé chưa biết sợ hãi là gì, cứ thấy lụt là thích, thích được ngồi xuồng giữa mênh mông bao la là nước. Nhưng có lẽ lụt về vui hơn cả là được đi đơm từng con lóc, con rô, con diếc… Bữa cơm mùa lụt tháng Tám chẳng có gì ngoài bát canh cá mọn cùng khế nhà nhưng mà ăn ngon, ấm cúng quá chừng.
Tháng Tám bây giờ, ở phố hoa quả cũng phong phú, đủ đầy, cũng thơm phưng phức, từ dân dã đến loại cao cấp, muốn ăn gì có thể chạy ù ra đầu ngõ là mua được. Nhưng ngon bằng sao được quả quê tự tay mình thăm hái, chăm sóc, vun trồng? Chưa kể hoa quả phố gắn mác quê thật đấy, nhưng chẳng thể ai kiểm chứng nó có chứa chất kích thích hay chất bảo quản hay không? Chỉ muốn chuyển khẩu về quê, ngay cạnh mảnh vườn xưa yêu dấu cùng kỷ niệm thân thương.
Tháng Tám nhớ gì cũng đẹp, cũng bình yên./.
Cao Văn Quyền